Phương Triều

Vết Mây

Lòng vẫn bâng khuâng hương lửa nhớ
Người đi áo bạc dặm trường xa
Con đò ly khách mênh mông sóng
Đã mỏi mòn chưa, những mộng hoa ?
Trời xanh dùn vết mây đen lạnh
Như vệt hằn trên ngọc trắng pha
Nè anh, duyên được mùa trăm tuổi
Sao một mình em gặt xót xa ?
Cổ tích thương tiên hiền mắc đọa
Trời dành cay nghiệt để Xuân qua !
Ông già hiệp sĩ quay về núi
Nhìn thấy mây giăng lạnh nếp nhà !
Vỗ kiếm ngâm nga bài mãi võ
Này đây thuốc trị bệnh Xuân già !
Người co quắp giữa mùa Đông giá
Ta giả khùng cho điên loạn qua !
Lòng ngất ngư sầu không biết sợ
Sợ vườn hoang dại cỏ đơm hoa
Giường hương lửa nguội thành băng tuyết
Ân ái còn nguyên sao phôi pha ?

Được bạn: toniDzung đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Vết Mây"